Trong các bộ truyện ngôn tình theo phong cách hiện đại, tình yêu được kể bằng lời thoại ngọt ngào, những cú twist cảm xúc và cả những bối cảnh đặc biệt. Ngôn tình hiện đại thường đặt các nhân vật vào những không gian đô thị nhộn nhịp, nơi tình yêu dễ dàng bắt đầu ở quán cà phê, nơi văn phòng công sở,… Và đặc biệt, các tác giả ngôn tình cũng rất khéo léo khi xây dựng những thành phố giả tưởng và không gian văn hóa đặc biệt để tạo nên những nét ý nghĩa rất riêng cho bộ truyện.
1. Xây dựng các thành phố giả tưởng – Mở ra không gian sáng tạo tự do
Trước hết, các tác giả ngôn tình lựa chọn xây dựng bối cảnh đô thị là một bước đi thú vị, tạo sự năng động, hiện đại, trẻ trung, phù hợp với mạch truyện. Thế nhưng, thay vì lựa chọn những cái tên quen thuộc như Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu, nhiều tác giả lại lựa chọn các thành phố giả tưởng như Thanh Thành, Giang Châu, Lạc Thành,…
Vậy tại sao các tác giả lại lựa chọn xây dựng các thành phố giả tưởng như vậy? Có lẽ bởi các thành phố này không bị ràng buộc bởi thực tế địa lý hay chính trị, để các tác giả thỏa sức sáng tạo nên bối cảnh cho hai nhân vật chính. Đó có thể là khu phố hiện đại với hàng cây rợp bóng hay một khu phố vừa có văn phòng cao ốc vừa có những tiệm sách nhỏ, tạo cảm giác lãng mạn và thân thuộc.
Xây dựng những thành phố giả tưởng cũng tạo ra những không gian văn hóa riêng trong bối cảnh của truyện ngôn tình
Các thành phố giả tưởng trong ngôn tình tựa như một bản giao hưởng pha trộn vừa đủ quen để độc giả cảm thấy nhưng cũng vừa đủ lạ để độc giả tưởng tượng dáng vẻ của nó. Đây là một “sân khấu” lý tưởng để những câu chuyện tình yêu vốn luôn cần một chút phi thực để trở nên đẹp đẽ và được tỏa sáng.
Đọc thêm: Thiên đường có em – Mạn Tây
2. Xây dựng một không gian văn hóa đặc biệt của nhịp điệu sống và ký ức tình yêu
Điều đáng nói là trong các bộ truyện ngôn tình, các thành phố giả tưởng không chỉ là tọa độ địa lý mà còn là không gian văn hóa của nhịp điệu sống và ký ức tình yêu. Một câu chuyện tình không thể thiếu bối cảnh gặp gỡ, những cuộc hẹn hò, trò chuyện và chính không gian ấy dần trở thành nhân chứng cho tình yêu của hai người.
Trong nhiều bộ truyện ngôn tình, góc quán cà phê quen thuộc có thể là khởi đầu của câu chuyện tình yêu. Hay một góc công viên là nơi mà nhân vật chính tìm thấy sự bình yên, được an ủi, được tựa vào vai người mình yêu. Hay một bờ sông, một cây cầu nào đó có thể là biểu tượng của lời tỏ tình đẹp nhất.
Những chi tiết này tuy nhỏ bé nhưng lại phản ánh rõ nét nhịp sống đô thị, sự bận rộn và khao khát tìm tới chốn riêng tư để được “chữa lành” bằng dư vị tình yêu ngọt ngào. Đồng thời những thành phố giả tưởng và không gian văn hóa đặc biệt ấy cũng gợi mở nhiều về văn hóa tiêu dùng, thị hiếu thẩm mỹ và cách người trẻ kết nối với nhau. Đó cũng chính là một tấm gương phản chiếu bộ mặt xã hội khi tình yêu được định hình bởi văn hóa đô thị và nhịp sống hiện đại.
Đọc truyện: Nhà cung cấp cẩu lương – A Họa
3. Ý nghĩa biểu tượng của việc xây dựng các thành phố giả tưởng trong ngôn tình
Nếu nhìn ra rộng hơn, các thành phố giả tưởng chính là không gian thử nghiệm văn hóa của nhiều tác giả ngôn tình. Tại đó, các tác giả có thể vẽ nên một thành phố lý tưởng, nơi tình yêu được lãng mạn hóa, con người được sống chậm lại, thoát ly khỏi những áp lực, định kiến từ xã hội hiện thực. Và khi độc giả được sống trong thành phố giả tưởng ấy cũng sẽ cảm thấy như được ở trong một ngôi nhà an toàn, được trải nghiệm tình yêu chân thành mà ngoài đời thực đôi khi quá xa vời.
Xây dựng một thành phố giả tưởng trong ngôn tình còn tạo nên tính phổ quát cho toàn bộ câu chuyện. Nếu đọc một bộ truyện có bối cảnh đặt ở Bắc Kinh, có thể độc giả phương Nam còn thấy xa cách nhưng một thành phố Lạc Thành không có thật lại khiến bất kỳ ai cũng có thể hình dung, đồng cảm và có thể tự lồng ghép những ký ức cá nhân vào đó. Chính việc xây dựng những thành phố giả tưởng đó đã giúp chúng trở thành biểu tượng chung, không bị giới hạn bởi địa lý.
Đọc truyện: Pháp y ma cà rồng – Mạc Tiểu Đào
4. Khi ngôn tình không chỉ là tình yêu mà còn là tấm gương phản chiếu khát vọng
Khi được đặt vào bối cảnh thành phố giả tưởng, các bộ truyện ngôn tình hiện đại không chỉ kể về chuyện tình cảm đôi lứa mà còn phác họa cả một bức tranh về văn hóa đô thị. Đó là cách khắc họa cách nhìn nhận của thế hệ trẻ về đời sống thông qua không gian họ tự tưởng tượng ra.
Điều đó khiến thành phố giả tưởng trở nên “có hồn” hơn, một yếu tố không thể thiếu trong nhiều tác phẩm truyện. Đây vừa là nền, vừa là bối cảnh và cũng là một nhân vật chứng kiến chuyện tình yêu của nhân vật chính. Đồng thời cũng là tấm gương phản chiếu khát vọng và nỗi niềm của một thế hệ độc giả của tiểu thuyết tình yêu đô thị.
Kết bài
Các thành phố giả tưởng trong ngôn tình hiện đại không phải là sự né tránh hay chối bỏ thực tại mà là một lựa chọn nghệ thuật để các tác giả tự do sáng tạo cũng như gửi gắm thông điệp văn hóa. Nó tạo nên bối cảnh tình yêu và tạo nên một không gian văn hóa đô thị nơi mà nhân vật và độc giả cùng sống, cùng mơ và cùng yêu với các nhân vật chính.
